Transcript for:
Giáo Dục Nội Tâm Qua Quỷ Cốc Tử

[âm nhạc] [âm nhạc] Chào mừng bạn đã đến với chốn cu audio nơi những câu chuyện cổ xưa được kể lại bằng hơi thở của sự trầm mặc, nơi những lời xưa vọng về trong thanh âm của hiện tại. Ở đây chúng ta không vội vá. Chúng ta ngồi lại giữa những ồn ào của cuộc sống để lắng nghe. Lắng nghe một tiếng chung trong tâm, một câu nói từ cổ nhân hay chỉ là sự yên tĩnh lâu ngày bị bỏ quên? Hôm nay tôi muốn mời bạn cùng bước vào một hành trình rất đặc biệt. Hành trình khám phá cách một bậc thầy cổ đại Quỳ Cốc Tử đã tu luyện nội tâm mỗi ngày như thế nào. Ông không để lại sách nhưng để lại truyền kỳ. Không phô trương lời nói, nhưng tâm pháp thì sâu như vực thẳm. Chính giữa thời đại tranh giành và biến loạn, ông vẫn giữ được một tâm hồn ung dung, bình thản như ngọn núi ngàn năm không lay động giữa gió bão. Vậy ông đã làm gì mỗi ngày? Ông luyện điều gì trong im lặng? Và liệu giữa thời đại ồn ào hôm nay ta có thể học được gì từ cách ông sống, nghĩ và nhìn đời? Nếu bạn cũng đang đi tìm một chỗ neo cho tâm mình, một phương pháp để vững vàng giữa bao nhiêu đổi thay thì mời bạn đồng hành cùng tôi trong chuỗi 10 phần cách Quỷ Cốc Tử tu luyện nội tâm mỗi ngày. Một hành trình không dành riêng cho các bậc kỳ nhân mà cho tất cả những ai muốn sống chậm, sống sâu và sống sáng suốt hơn mỗi ngày. Vì có thể bạn chính là một linh hồn lớn đang đi đúng con đường của mình. Một tĩnh làm chủ sự im lặng trong tầm. Có một người ẩn sĩ sống giữa danh giới của lịch sử và truyền thuyết Quỷ Cốc Tử. Ông không chỉ dạy ra những bậc thầy khuynh đảo thiên hạ mà còn tu luyện nội tâm sâu sắc tới mức không điều gì có thể làm dao động tâm trí của mình. Vậy ông đã luyện tâm ra sao mỗi ngày để giữa sóng gió chính trị, âm mưu triều đình vẫn giữ được sự bình thản và trí tuệ tuyệt đỉnh. Nếu bạn đang đi tìm cách làm chủ nội tâm, kiểm soát cảm xúc và thấu hiểu chính mình thì hãy đồng hành cùng tôi trong hành trình khám phá 10 tầng tu luyện của Quỷ Cốc Tử. Những nguyên tắc không chỉ dành cho bậc kỳ nhân mà cho bất kỳ ai muốn vững vàng giữa cuộc đời nhiều râu bể. Ngày ấy, trong thum lùng U tịch ven sông Dương Tử có một căn nhà tranh ẩn mình giữa rừng thông rậm rạp. Không ai biết rõ người trong đó là ai, chỉ biết ông sống ẩn giật, ít khi ra ngoài. Nhưng h ai lạc bước đến đó, nếu có cơ duyên sẽ được nghe những lời dạy lạ lùng, sâu sắc như xuyên thấu tim gan con người. Người ta gọi ông là Quỷ Cốc Tử, không phải vì hình dáng kỳ dị mà bởi trí tuệ ông như quỷ thần, không ai dò thấu. Điều đầu tiên ông dạy các học trò không phải là chiến thuật, không phải là mưu kế, càng không phải là cách thuyết phục lòng người. Ông không bắt họ đọc sách, cũng không bảo họ nói ra những điều họ nghĩ. Thay vào đó, ông ra một mạnh lệnh đơn giản, im lặng. Không chỉ là im lặng bên ngoài mà là im lặng từ bên trong. Không được nói, không được biểu cảm, không được phản ứng, không được để bất cứ thứ gì làm khuấy động tâm can. Nhiều người không chịu nổi, bỏ đi. Có kẻ phát điên sau vài ngày. Cũng có người tưởng rằng ông đang thử thách lòng kiên nhẫn, nhưng ít ai hiểu đó chính là bước đầu tiên và cũng là bước nền tảng để bước vào con đường tu luyện nội tâm tĩnh. Bạn thường nghĩ mà xem, suốt bao nhiêu năm sống trên đời, bạn có khi nào thực sự tĩnh không? Không phải là tĩnh vì mệt, tĩnh vì hết việc mà là một sự tĩnh có chủ ý, một sự yên lặng tự nguyện, sâu thẳm đến mức bạn có thể nghe thấy từng chuyển động nhỏ nhất trong tâm mình. Quỳ cốc tử hiểu rằng chỉ khi tâm được làm cho tĩnh lại thì trí mới hiện, chỉ khi mọi giao động ngừng lại thì ta mới thấy rõ điều đang khuấy động. cũng như một mặt hổ. Khi sóng lặng ta mới soi thấy đáy. Có lẩn một học trò hỏi ông, "Thưa thầy, sao không để chúng con học mưu lược mà lại bắt chúng con ngồi im giữa rừng thế này? Lỡ người ta đến giết thì chẳng phải chúng con chết một cách ngu ngốc sao?" Quỷ cốc tử không trả lời ngay, ông lặng thinh. Gió thổi qua mái tranh, dừng thông lặng người như cùng nghe. Rồi ông nhẹ giọng, "Ngươi tưởng mình đang sống, nhưng thực ra đang chết dần trong ồn ào của lòng mình. Ngươi tưởng học được vài chiêu mưu kế là có thể thắng người mà không biết rằng nếu không thắng được tâm mình thì mưu gì cũng là hỏa. Người học trò lặng người. Từ hôm đó anh ta không hỏi gì nữa, chỉ ngồi im như tảng đá. Sáu tháng sau, người ấy có thể ngồi bất động dưới mưa tuyết, nghe được tiếng ong vố cánh trên đọt lá, cảm được bước chân của Nai dừng từ phía xa. Nhưng điều đặc biệt nhất là anh ta bắt đầu nghe được tiếng nói trong lòng mình. Những tiếng nói chưa từng lắng nghe, chưa từng thấu hiểu. Quỷ cốc tử gọi đó là nghe tiếng trong im lặng. Đó không phải là tiếng thì thầm từ ai đó bên tai mà là âm thanh tinh tế của nội tâm. Thứ mà chỉ khi tĩnh lặng thực sự ta mới bắt đầu cảm nhận. Ngày nay chúng ta không sống trong rừng như ông. Nhưng tiếng ồn quanh ta và trong ta cũng chẳng ít hơn. Tiếng chung điện thoại, tiếng cập nhật mạng xã hội, tiếng đòi hỏi từ công việc, tiếng so sánh từ ánh mắt người khác, tiếng ghen tỵ, tiếng lo lắng, tiếng hoài nghi. Chúng ồn ào đến mức có khi cả đời ta chưa từng thật sự nghe được tiếng lòng mình. Vậy thì phải bắt đầu từ đầu. Quy cốc tử có một bài tập đơn giản nhưng sâu sắc. Ông gọi đó là tĩnh thiền canh giờ mặt trời. Không cần bàn thở, không cần trung mõ, không cần áo pháp, chỉ cần ngồi đối diện mặt trời khi bình minh vừa lên, nhắm mắt lại, buông mọi suy nghĩ để hơi thở dẫn lối. Không điều khiển hơi thở, chỉ theo dõi, không ép tâm nghĩ gì, cũng không xô đuổi ý nghĩ nào, chỉ đơn thuần là quan sát tất cả, không dính mắc vào điều gì. Lúc đầu ai cũng thấy khó, ý nghĩ nhảy múa như khỉ truyền cảnh, tâm loạn như ngựa không dê cương. Nhưng cứ mỗi ngày một lần, đúng giờ ấy, đúng cách ấy thì tâm sẽ dần yên. Không phải bằng sự cương ép mà bằng sự chấp nhận nhẹ nhàng và quan sát bền bỉ. Tính không phải là trốn khỏi cuộc đời. Tính là đứng giữa cuộc đời mà không bị nó cuốn đi. Tính là nghe thấy tiếng mắng mà không bị xúc phạm. Tính là thấy người hơn mình mà không ganh tỷ. tính là biết rõ ai đó đang rối mình mà không cần vạch trẩn. Và quan trọng hơn cả, tĩnh là khi bạn có thể ở một mình mà không cảm thấy cô đờn. Có lần một người quan đến tìm ông, mang theo lễ vật, muốn học mưu thuật để lên chức lớn. Quỳ cốc tử không từ chối, cũng không tiếp, chỉ nói hay ở lại đây ba tháng, không được mở miệng nói gì, không được đọc sách, không được hỏi ai. Vì quan hoảng hốt, tôi đến để học trí tuệ, không phải học im lặng. Quy Cốc Tử cười nhẹ, "Nếu ngươi không chịu im lặng, làm sao nghe được trí tuệ khi nó đến?" Cuối cùng, vì quan bỏ đi, mang theo cả sự ngạo mạn và khao khát quyền lực. Ông ta không bao giờ quay lại. Nhưng có những người khác ở lại. Họ không giàu có, không danh tiếng. Có kẻ là tiều phu, có người là người bán hàng dong, có người từng là binh sĩ thất trận. Nhưng họ ở lại, họ ngồi trong rừng, họ tĩnh lặng và 5 năm sau, 10 năm sau họ trở thành những bậc thầy thao lược, khuynh đảo cục diện nhưng tâm vẫn như mặt hồ buổi sớm. Không ai biết họ từng học gì, chỉ biết rằng họ có một thứ khí chất khiến người khác phải kính trọng mà không hiểu tại sao. Có lẽ đó là thứ khí chất chỉ có được khi người ta đã nếm đủ sự tĩnh lặng. Bạn thân mến, nếu bạn đang nghe những lời này vào một buổi tối yên tĩnh hay một buổi sáng chớm xương, hãy thử ngồi yên trong 5 phút. Không cần làm gì cả, chỉ cần yên để cảm nhận nhịp tim, nhịp thở, để nghe tiếng quạt quay, tiếng xe xa xa hay tiếng gió lùa qua khung cửa. Và nếu bạn kiên trì làm điều đó mỗi ngày, bạn sẽ hiểu vì sao Quỷ Cốc Tử bắt đầu tất cả bằng sự tĩnh. Vì trong sự tĩnh ấy, bạn không chỉ tìm thấy chính mình mà còn bắt đầu đi trên con đường của những người vĩ đại, con đường vào bên trong. Hai, từ kỳ luật là cội nguồn của sức mạnh. Sau một thời gian dài thực hành sự tĩnh lặng, người học trò cũ của Quỷ Cốc Tử, người từng bối rối với sự im lặng đến phát điên, cuối cùng cũng có thể ngồi hàng giở không chớp mắt. Tâm không còn gợn sóng. Tai nghe thấy cả tiếng rơi của giọt xương trên lá. Nhưng rồi đến một hôm, người ấy đến trước mặt Quỷ Cốc Tử, cúi đầu thật thấp và nói, "Thưa thầy, con đã tĩnh, nhưng tại sao tâm con vẫn còn dao động khi đọc sắc đẹp, vẫn thèm muốn khi thấy của cải, vẫn phẫn nộ khi bị xem thưởng." Quỷ Cốc Tử không nhìn anh ta, chỉ gấp gọn mảnh vải đang phơi trên giây rồi đáp, "Vì ngươi chưa biết giới?" Người học trò ngạc nhiên, "Gới có phải là luật lệ không được làm sai?" Quỷ cốc tử lắc đầu chậm rãi, không phải thứ luật áp đặt từ bên ngoài mà là kỳ luật sinh ra từ bên trong. Giới không phải để ràng buộc người khác mà là dê cương để kiểm soát chính mình. Trong nhiều thế kỷ, những người tìm đến Quỷ Cốc Tử đều bị cuốn hút bởi trí tuệ hơn người, khả năng nhìn thấu tâm cơ thiên hạ và mưu thuật sắc bén của ông. Nhưng điều họ không biết là để có được trí tuệ ấy, ông đã từng trải qua một cuộc luyện tâm khắc nghiệt mà cốt lõi chính là tự kỷ luật. Không ai thấy ông to tiếng với ai, cũng chưa từng có ai bắt gặp ông ăn uống vô độ, ngủ nướng hay chê trách ai sau lưng. Ông sống thanh đạm đến mức gần như khổ hạnh, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng tỏa ra một ánh sáng yên ổn lạ lùng. Như thể mỗi hành vi, mỗi lựa chọn của ông đều là sự lựa chọn của một người tỉnh thức. Người học trò ấy sau hôm được nghe chữ giới đã xin được học về nó. Quỳ cốc tử không giảng. Ông chỉ để lại một tờ giấy với bảy chữ viết bằng mực đen, chế ngự bản thân trước khi điều khiển thiên hạ. Thật vậy, tai cũng muốn điều khiển người khác, muốn lời mình có trọng lượng, muốn hành động mình ảnh hưởng đến số đông. Nhưng có mấy ai điều khiển được chính mình? Một người không cưỡng được cơn giận thì lời nói dù sắc bén đến đâu cũng chỉ là lưỡi dao tự đâm mình. Một người không vượt được dục vọng thì dấu quyền thế đầy tay vẫn sẽ sụp đổ trước cạm bẫy của lòng tham. Một người không giữ được kỷ luật thì tài năng đến mấy cũng chỉ là hạt giống bị gió cuốn đi. Quy cốc tử hiểu rằng người mạnh không phải là người ra tay đầu tiên mà là người biết lúc nào cần giữ tay lại. Và để giữ tay lại cần giới cuộc sống của ông được chia theo một kỷ luật nghiêm ngặt không phải để khoe khoang mà để tránh rơi vào sự bất cẩn của thói quen. Ông từng nói, một khi con người thả trôi theo thói quen, họ đã đánh mất chủ quyền với chính đời mình. Mỗi buổi sáng ông thức dậy trước lúc mặt trời mọc. Không có đồng hồ nhưng ông dậy đúng giờ bằng hơi thở bởi ông đã luyện cho cơ thể và tâm trí của mình hòa vào nhịp của thiên nhiên. Khi mặt trời còn là vầng sáng mờ nơi chân trời, ông đã xếp gọn chăn chiếu, rửa mặt bằng nước giếng lạnh rồi ngồi thiền trước cửa nhà tranh. Sau đó ông đi dạo quanh núi, không phải để ngắm cảnh mà là để lắng nghe lòng mình phản ứng với từng thay đổi nhỏ nhất của thiên nhiên. Một tiếng chim lạ. một vết chân thú, một mùi hoa mới, mỗi thứ đều là cơ hội để rèn giới. Bởi giới không chỉ là không làm điều xấu mà là ý thức rõ từng hành vi, từng phản ứng. Khi đến giờ ăn, ông chỉ ăn đúng lượng mình cần, không để dư, không ăn cho vui miệng. Ông thường nói với học trò, ăn khi đói, ngủ khi mệt, nhưng phải biết mình thật sự đói hay chỉ muốn ăn. Câu nói ấy nghe tưởng đơn giản nhưng bao nhiêu người trong chúng ta ăn vì buồn, ăn vì lo, ăn vì thói quen và bao nhiêu người trong chúng ta ngủ để trốn tránh thực tại. Giới của Quỷ Cốc Tử không viết thành luật nhưng truyền thành quy tắc sống. Trong đó có một quy tắc ông đặc biệt nhấn mạnh gọi là Tam Bất Vi, ba điều không làm. Người đời thường hỏi nhau anh làm nghề gì nhưng ông lại hỏi học trò anh không làm những gì. Ba điều ông dạy không làm, nghe thì đơn giản nhưng thực hành trọn đời cũng chưa chắc đã xong. Một, không phản ứng vội khi bị xúc phạm. Hai, không hành động khi tâm còn rối. Ba, không nói lời chưa từng ngấm sầu. Bạn thử nhìn lại mà xem, bao nhiêu rắc rối đời ta đều khởi đầu từ những phản ứng vội vã. Một lời đáp trả khi giận dữ, một quyết định khi lòng đầy hoang mang, một câu nói vu vơ nhưng làm đổ vỡ cả mối quan hệ. Quỳ cốc tử dạy học trò của mình không chỉ chiến thắng người khác mà còn phải chiến thắng chính những cơn bốc đồng của bản thân. Và cuộc chiến ấy không có khán giả, không có trống chiêng, nhưng là cuộc chiến khốc liệt nhất. Có lẩn một học trò từng là binh sĩ hỏi ông, thưa thầy, con từng ra chiến trường, giết người không chớp mắt, nhưng khi phải nhịn cơn giận trong lòng, con thấy còn khó hơn ra trận. Sao lại thế? Quy Cốc Tử nhìn ông ta thật lâu rồi đáp, "Vì kẻ địch ngoài kia chỉ mạnh một thời, nhưng kẻ địch trong lòng nếu không thắng, nó sẽ theo ngươi cả đời. Vì binh sĩ ấy bật khóc. Từ hôm đó, ông không rèn kiếm nữa mà rèn tâm giới. Nếu bạn đã từng thử giảm ăn đường, bỏ cà phê, dậy sớm hay ngồi thiền mỗi ngày, bạn sẽ biết kỳ luật không phải là gò ép mà là tự do. Không phải tự do làm gì cũng được mà là tự do khỏi sự lệ thuộc. Người không có kỷ luật sống sẽ bị thói quen điều khiển. Người không có giới sẽ chạy theo cảm xúc từng phút. Người không tự rèn mình sẽ bị cuộc đời rèn bằng đau đớn. Bạn có thể thành công trong công việc, kiếm tiền giỏi, nói chuyện cuốn hút. Nhưng nếu nội tâm bạn không có giới, không có nền tảng kỷ luật thì tất cả những thứ bạn có, danh tiếng, tiền bạc, người yêu sớm muộn cũng sẽ rời bỏ bạn. Vì sao? Vì bạn không giữ nổi chính mình. Quỳ cốc tử từng nói, "Người không có giới giống như nhà không móng, dù có xây cao đến đâu rồi cũng sập. Bạn có thể bắt đầu rất nhỏ, dậy đúng giờ mỗi ngày. Không cầm điện thoại 30 phút sau khi thức dậy, không nói xấu ai khi chưa hiểu chọn câu chuyện. Không ăn thêm khi đã no. Không trả lời tin nhắn khi đang bực bội. Không hứa nếu không giữ được lời. Không làm việc gì mà sau đó phải giấu người khác. Đó là những giới nhỏ. Nhưng chính những giới nhỏ ấy dần dần tạo nên một con người không thể lây chuyển. Bạn thân mến, khi nghe đến đây, bạn có thể đang nghĩ rằng tôi biết mình nên kỷ luật, nhưng tôi yếu đuối, dễ buông xuôi. Đừng trách bản thần. Quỷ cốc tử cũng từng nói, kỳ luật không có nghĩa là chưa từng sai mà là dám đứng dậy và tiếp tục giữ giới mỗi khi ngã. Bạn không cần phải hoàn hảo. Bạn chỉ cần trung thực với chính mình, trung thực với những gì mình muốn trở thành. Rồi từng chút từng chút một, bạn sẽ thấy một sức mạnh âm thầm lớn lên từ bên trong. Không phải sức mạnh cơ bắp mà là sức mạnh của người biết nói không với chính mình và chính người ấy mới thật sự có thể nói có với số phận của mình. Ba quán tư duy sâu sắc nhìn xuyên mọi hiện tượng. Khi đã biết tĩnh lặng trong tâm và rèn kỷ luật bên ngoài, người học trò nọ bắt đầu cảm nhận sự thay đổi trong mình. Những lời xúc phạm không còn làm anh tức tối. Tơn thèm khát danh vọng không còn làm anh mất ngủ. Anh đi đứng ăn nói đều cẩn trọng như một người đang mang trong lòng một ly nước đẩy không để sóng đời làm trản. Nhưng rồi một đêm khi đứng trên đỉnh núi nhìn xuống thung lũng, anh hỏi Quỷ Cốc Tử: "Thưa thầy, tại sao con càng rèn tâm, càng thấy thế giới này nhiều lấp lang, nhiều ẩn ĩ, nhiều điều không giống như bề ngoại?" Quỷ Cốc Tử nhìn lên bầu trời sao rồi khẽ nói, "Vì ngươi bắt đầu biết quán, nhưng mới chỉ là thấy, chưa hiểu. Muốn hiểu, phải học cách nhìn xuyên mọi hiện tượng. Quán trong cách tu luyện của Quỷ Cốc Tử không đơn thuần là suy nghĩ hay phân tích. Nó là cách nhìn sâu vào bản chất của sự việc, vượt qua những lớp vỏ bọc bên ngoài, những giả tướng che mắt người thường. Ông từng bảo thế gian này là một sân khấu, tai chỉ nhìn trang phục sẽ không thấy vai diễn. Tai chỉ nghe lời thoại sẽ không thấy giá tâm. Muốn nhìn thấy sự thật phải quán sâu vào tâm ý đằng sau mọi hành vi. Để rèn năng lực quán tưởng, Quỳ Cốc Tử không cho học trò học sách ngay. Thay vào đó, ông giao những việc tưởng chừng rất đơn giản. Nhìn ngọn cỏ lay trong gió, quan sát dáng đi của một con mèo hoang hay lặng lẽ đứng nhìn mặt nước hồ phản chiếu mây trời. Một học trò trẻ từng thắc mắc, "Thầy dạy chúng con mưu lược mà sao lại bắt ngắm mây nhìn cỏ? Quỷ cốc từ đáp, "Người không hiểu một chiếc lã rơi thì làm sao hiểu được biến chuyển của thiên hạ. Tư duy sâu sắc không đến từ việc học thật nhiều, nói thật giỏi, mà đến từ việc lặng lẽ quan sát thế giới và để cho thế giới phản chiếu vào bên trong tâm mình. Ông gọi đó là quán tưởng đa tầng, một cách rèn luyện để không bị đánh lừa bởi bề mặt. Ví dụ như khi thấy một người cười, ông không chỉ nhìn nụ cười mà tự hỏi ánh mắt kia có cười không? Hơi thở kia là thư giãn hay gượng ép? cơ mặt kia là tự nhiên hay cố tình giấu điều gì. Quy cốc tử dạy học trò rằng mọi hành động đều có gốc rễ trong tâm. Nếu không thấy được gốc rễ thì dù lời nói có ngọt ngào cũng có thể là bẫy. Dù hành động có đẹp cũng có thể là đòn thế che giấu ý đổ. Có một bài học mà ông thường đưa ra cho người mới nhập môn. Hãy quan sát một cuộc tranh cãi mà không đứng về bên nào. Nghe thì dễ nhưng làm thì khó. Vì khi ta nghe người khác to tiếng, ta dễ dàng cảm xúc theo phán xét bên này đúng, bên kia sai. Nhưng ông yêu cầu học trò, không phân xử, không phản ứng, chỉ quan sát. Quan sát ai là người khơi mào, quan sát ai đổi giọng khi bị phản bác. Quan sát ánh mắt, tay nắm, hơi thở của từng người. Từ đó, học trò không chỉ học được cách quan sát con người mà còn quán được chính phản ứng của mình. Mình có bị lôi theo hay không? mình có còn giữ được sự tĩnh mà mình đã rèn không?" Một lần khác có người hỏi ông, "Làm sao để biết được một người có nói thật không?" Quy Cốc Tử mỉm cười, không trả lời ngay mà đưa người đó một bát nước nóng rồi hỏi, "Ngươi thấy gì?" Người ấy đáp: "Là nước." Ông hỏi tiếp, "Còn gì nữa không?" Người kia bồi rồi nóng và hơi nước. Quỳ Cốc Tử lắc đầu, đưa bát nước ra ngoài trời lạnh. Một lát sau, ông hỏi lại, "Giờ thì sao?" Người kia nhìn kỹ và đáp, hơi nước ngưng tủ bám trên thành bát. Lúc ấy ông mới nói, "Người nói dối cũng giống nước nóng. Lúc đầu ta chỉ thấy mặt nước phẳng lặng, nhưng khi để lạnh một chút, để thời gian trôi, hơi sẽ ngưng, sự thật sẽ lộ, quan sát đủ lầu sẽ thấy." Người kia gật đầu. Từ hôm đó, ông bắt đầu học cách quán người bằng thời gian chứ không phải bằng cảm xúc thoáng qua. Có một câu Quỷ Cốc Tử thường nhấn mạnh, người đời nhìn để biết, người tu nhìn để hiểu, người đại trí nhìn để thấy tận cùng bản chất và vẫn im lặng. Tư duy sâu sắc không phải để hơn người, không phải để bắt bẻ, cũng không phải để giành phần đúng, mà là để thấu hiểu thế giới mà không bị rối loạn bởi nó. để thấy mọi điều đang xảy ra dù đẹp hay xấu đều có lý do sâu xa và trong sự thấu hiểu ấy tâm ta không còn dao động. Quỷ cốc tử cũng nhấn mạnh rằng người có nội tâm sâu sắc là người biết biến mọi tình huống đời thường thành bài học. Thấy một đứa trẻ khóc tự hỏi ta có đang sống theo cảm xúc chưa trưởng thành như nó không? Nhìn một cành cây bị gió bẻ gãy, tự hỏi liệu ta có đang cứng nhắc đến mức dễ gãy khi đời thổi ngược. thấy người ta chen nhau trong siêu thị, tự hỏi liệu ta có đang sống trong nỗi sợ thiếu thốn dù đang dư thừa. Người tu luyện nội tâm không sống để nhìn người khác mà sống để quán chính mình trong từng phản ứng nhỏ nhất. Có một hôm, Quỷ Cốc Tử dẫn học trò ra suối. Ông lấy một ly nước bỏ đất vào khuấy lên đục ngẩu. Rồi ông đặt ly nước xuống tảng đá lặng thinh. Sau một lúc, đất lắng xuống, nước trong lải. Ông nói tư duy sâu sắc không phải do nghĩ nhiều mà do để cho tâm mình lắng. Khi tâm lắng, chân tướng sự vật sẽ tự hiện lên như nước đục trở nên trong. Đó chính là bí quyết của Quỷ Cốc Tử. Ông không vội phân tích khi tâm còn sao động, chỉ khi tâm lặng như mặt hổ thì mọi điều bị che khuất mới hiện ra rõ ràng. Bạn có thể luyện quán tưởng mỗi ngày theo cách đơn giản nhất. Ngồi yên 10 phút không làm gì, chỉ quan sát dòng suy nghĩ đi qua. Quan sát hành động của mình trong một ngày. Mình làm điều gì vô thức. Quan sát người khác nói nhưng không phản ứng, chỉ ghi nhận. Quan sát chính tâm mình khi có ai khen và khi có ai chê. Quan sát nỗi lo trong lòng. Nó đến từ đâu, nó thật hay giả. Mỗi lần quan sát như vậy, bạn đang quán và mỗi lần quán, bạn lại tiến một bước vào tầng sâu hơn của sự thật. Bạn thân mến, người có trí tuệ không phải là người nhiều lời mà là người có thể thấy được sự thật ẩn sau mọi lớp ngụy trang mà vẫn giữ được lòng bình thản. Vì sao? Vì họ biết mọi thứ đều đang đổi thay, không có gì là mãi mãi. Vì họ hiểu, người tốt cũng có phần tối, người xấu cũng có ánh sáng. Vì họ thấy mình cũng là một phần trong cái vô thường ấy. Cho nên thay vì giận dữ hay đắc thắng, họ chọn lặng lẽ quán chiếu và hành xử với tâm sáng suốt. Đó là trí tuệ của Quỷ Cốc Tử. Đó cũng là con đường bạn đang đi nếu bạn đủ kiên nhẫn, đủ tinh tế và đủ sâu để nhìn đến tận cùng. Bốn, nhân sức mạnh của người biết lùi. Gió vẫn thổi trên đỉnh núi Quỷ Cốc nhưng tâm người đã khác. Học trò ngày nào từng bốc đồng và dễ cáu giận, nay đã biết lặng yên mà quan sát. Anh biết giữ khoảng cách giữa phản ứng và hành động, biết nhìn cuộc đời với con mắt thâm trầm, không còn dễ bị khuấy động bởi những lời qua tiếng lại. Thế nhưng trong lần trở về làng cũ, khi nhìn thấy người từng phỉ báng, từng nhạo báng anh thuở trước, nay sống yên ổn phát đạt thì lòng anh lại dậy sóng. Một phần trong anh muốn đòi lại công bằng, một phần muốn nói vài câu cho Hà Giả, một phần thì lại xót xa vì đời có vẻ bất công. Anh trở về im lặng nhưng gương mặt đầy mây mù. Quỷ Cốc Tử nhìn thẳng vào anh và hỏi, "Ngươi quán được tâm mình rồi, nhưng liệu ngươi đã đủ nhẫn để không làm gì cả? Dù có thể, đó là một bài học khó, rất khó. Vì trong khi tĩnh là giữ yên, giới là rèn kỷ luật, quán là thấu hiểu thì nhẫn lại là sức mạnh thầm lặng của người có quyền trả đũa nhưng không làm. Có lý do để cãi nhưng vẫn im, có khả năng để thắng nhưng chọn lui. Quy cốc từng nói, nhẫn không phải là nhu nhược. Nhẫn là trí tuệ biết chọn trận chiến mà mình thật sự cần tham gia. Và ông dạy ai chưa biết nhẫn thì chưa đủ sâu để đi đường giải. Người đời thường nghĩ nhẫn là nhịn, là chịu đựng. Nhưng nhẫn trong đảo học không phải là sự kìm nén. Đó là sức mạnh nội tâm đủ lớn để không bị hoàn cảnh kéo đi. Khi bị sỉ nhục, người thường sẽ phản ứng ngay. Nhưng người có nội lực sẽ nhìn câu chửi như một cơn gió lướt qua mặt hổ. Mặt nước không cần phản kháng, vì nó biết gió không tồn tại lâu. Có lần Quỷ Cốc Tử đi qua một vùng loạn lạc. Dân ở đó không biết ông là ai, cho rằng ông là gián điệp. Họ lăng mả, bắt giữ rồi cha hỏi. Suốt ba ngày ba đêm, ông không nói một lời nào để biện hộ. Đến khi có người nhận ra ông, dân làng kinh hãi, cúi rạp xin tha, nhưng ông chỉ nhẹ nhàng nói, "Ta không giận, vì các ngươi làm vậy vì sợ mà sợ là bản năng, ta sao lại giận bản năng của con người?" Chỉ một câu ấy, người trong vùng từ đó kính trọng ông như thánh nhân. Không phải vì ông có mưu lược gì cao siêu mà vì cái nhẫn của ông vượt qua khuôn mẫu thường tỉnh. Học trò từng hỏi làm sao để học nhẫn? Còn không thể im khi bị xúc phạm. Ông đáp, "Vì ngươi còn thấy bản thân là trung tầm. Khi ta không còn chấp ta thì ai xúc phạm ai? Một người xúc phạm ta mà ta thấy đau là vì ta vẫn còn cái ngã để bị đau. Nhưng nếu thấy được rằng người kia chỉ là đang phản chiếu sự bất an trong họ thì lòng ta có thể không rung động. Đó là nhẫn bằng tuệ chứ không phải nhẫn bằng nhín nhịn. Nhưng nhẫn không chỉ là với người ngoài. Khó nhất chính là nhẫn với chính mình. Khi thấy mình chưa giỏi như mong đợi có đủ kiên nhẫn không? Khi tập một thói quen mới có thể kiên trì dù chưa thấy kết quả. khi đang thay đổi nội tâm có thể chấp nhận những thất bại nhỏ mà không bỏ cuộc. Người học trò từng bị dàn vặt bởi chính sự nóng nảy của mình. Mỗi lần nổi giận xong lại hối hận, lại chán nản. Nhưng Quỷ Cốc Tử Bảo không ai tu luyện mà không vấp. Nhưng người có đạo là người có thể nhẫn được chính sự thiếu đạo trong mình để mà tiếp tục đi. Trong từng ngày, Quỳ Cốc Tử đều dạy học trò thực hành nhẫn bằng cách rất cụ thể. Buổi sáng, ông ra bài tập. Hôm nay các ngươi sẽ nghe người khác phàn nàn mà không được phản bác. Buổi trưa, nếu có ai chen hạng, hãy mời họ lên trước. Buổi tối viết lại một lần mình cảm thấy bị tổn thương và xem lại mình tổn thương vì sự việc hay vì cái ngã. Những bài tập ấy lặp đi lặp lại, không ồn ào, không giáo điểu nhưng âm thầm cắt đi từng lớp phản ứng tự vệ của bạn ngã. Và càng ngày các học trò càng thấy lòng mình nặng hơn, chậm hơn mà sâu hơn. Bạn thân mến, trong một thời đại mà ai cũng muốn hơn, muốn thắng, muốn được thừa nhận thì nhẫn giống như một thứ cổ vật, cú kỹ nhưng quý giá. Không ai dễ dàng nhẫn nếu không có nội tâm vững chắc và không ai luyện được trí tuệ lớn nếu không đi qua những lần muốn làm mà chọn không làm. Nhẫn là để nhìn xa, nhẫn là để lớn mạnh một cách âm thầm. Nhẫn là để không phí năng lượng vào những điều không xứng đáng. Nhẫn là trí tuệ biết lùi một bước để thấy toàn cảnh. Quỷ cốc tử từng dạy người biết nhẫn là người có thể sống sót lâu nhất trong thời loạn. Vì khi tất cả tranh giành, người ấy lặng lẽ quan sát, khi tất cả ồn ào, người ấy giữ yên tâm mình. Và khi tất cả đã mệt, người ấy mới bước ra nhẹ nhàng, đúng lúc đúng nơi. Người biết nhẫn không phải là người im lặng mãi mãi mà là người chỉ lên tiếng khi cẩn và khi lên tiếng thì khiến người khác lặng im. Đó không phải là uy lực mà là nội lực. Bạn hãy thử trong một ngày. Khi ai đó chê bạn, hãy mỉm cười. Khi gặp kẻ vô lý, hãy im lặng. Khi bị hiểu lầm, hãy lùi lại. Và khi thấy mình nổi nóng, hãy thở sầu. Mỗi lần như thế, bạn không yếu đi mà mạnh hơn, không thua thiệt mà đang lên tầng cao hơn. Cái nhẫn không làm bạn mất đi bản lĩnh mà làm bản lĩnh ấy thêm chiều sâu. Và trong thế giới đầy bất ổn này, người có chiều sâu là người sẽ trụ vững lâu nhất. Năm hành đảo trong âm thẩm. Khi một người đã tĩnh đủ để không bị dao động, đã giới để tự kỷ luật, đã quán để thấy rõ sự thật và đã nhẫn để không phản ứng mù quáng thì câu hỏi tiếp theo là giờ phải làm gì? Không phải hiểu rồi thì ngồi mãi trong hang đá, không phải giác ngộ rồi thì rời bỏ thế gian và càng không phải tu tâm để trở nên vô vi bất động như khúc cố. Quỷ Cốc Tử từng nhìn thẳng vào học trò và nói, "Tu hành mà không hành, khác gì kẻ học bơi mà không xuống nước. Đảo dù sâu sắc đến đâu cũng cần được thể hiện trong đời sống thường nhật. Nhưng điều đặc biệt là quỷ cốc tử hành đạo không ồn ào, không chống dong cờ mở, không tự nhận công lao, không mưu cầu được ghi danh. Ông làm rồi rút, ông giúp rồi ẩn. Ông hành mà không ai thấy ông đã hành. Người đời gọi đó là vô vi ni vô bất vị. Không can thiệp mà lại làm được tất cả. Hành của ông là gì? Là mỗi sáng trước khi trời sáng đi một vòng quanh núi để xem thời tiết cây cối, tiếng gió. Là buổi trưa ki chép lại tâm mình vừa lay động điều rỉ rồi gạch bỏ những dòng chữ thể hiện sự nóng vội. Là mỗi tối soi lại mình một ngày không theo chuẩn mực người đời mà theo chuẩn mực tâm linh. Hôm nay ta có sống với bản chất sáng suốt chưa? Người học trò từng hỏi, "Thưa thầy, thầy dạy rất ít, sao lại có nhiều học trò thành danh đến vậy?" Ông cười đáp, "Vì ta không cần dạy mà chính ta sống ra điều mà ta muốn họ thấy. Trong đời sống của ông, mọi việc đều có tầng sầu. Đi bộ không chỉ để vận động mà để quan sát từng chuyển động của thiên nhiên. Y chép không phải để lưu giữ mà để phản chiếu chính tâm mình. Dạy học trò không chỉ để truyền tri thức mà để rèn người nhìn thấy chính mình trong từng câu chữ. Hành của ông lặng thầm như nước thấm đất, không ồn ào nhưng lan rộng, không hiện hình nhưng chuyển hóa từ bên trong. Người đời thường nghĩ phải làm gì đó lớn lao, phải thành tựu điều gì đó vang dội thì mới là sống có đạo. Nhưng Quỷ Cốc Tử lại cho rằng một người ngồi lặng bên suối mà giữ được tâm không dao động cũng là đang chuyển hóa cả một vùng năng lượng xung quanh. Ông không lên triều đình để giành quyền lực, nhưng rất nhiều bậc quyền quỹ đến xin ý kiến ông. Ông không tranh luận để chứng minh đạo lý nhưng người lặng lẽ thay đổi sau khi tiếp xúc với ông vì ông không cần chứng tỏ đảo mà sống thành đảo. Có lẩn ông sai một học trò mỗi ngày viết lại điều mình đã làm để thấy được tâm trong hạnh. Sau một tuần, học trò chán nản nói, "Con chỉ làm những việc lặt vặt, nấu cơm, quét sân, trẻ củi, không thấy gì là cao siêu." Ông nhìn anh, nói chậm rãi, "Chính vì ngươi còn phân biệt việc lớn, việc nhỏ nên tâm còn dao động. Nếu ngươi làm việc nhỏ mà lòng không tán loạn, không sinh khinh xuất, không mong cầu thì chính là đại đảo. Từ đó, người học trò ấy mỗi khi quét sân đều như quét đi lớp bụi trong tầm, mỗi lần nhóm bếp đều như đang nhóm lại chính ánh sáng bên trong. Hành không cần ví đại, hành không cần chứng minh. Hành là từng việc rất đời thưởng nhưng làm bằng một tâm hồn không đời thưởng. Buổi tối trước khi ngủ, Quỷ Cốc Tử luôn làm một việc. Ông soi lại mình trong im lặng. Không bằng gương mà bằng trí, không nhìn mặt mà nhìn tâm. Ông đặt ra ba câu hỏi mỗi đêm. Hôm nay ta có làm gì khiên tâm nhiễm đục? Có ai bị tổn thương vì lời nói hay hành động của ta? Ta đã giữ được bao lâu sự tình thức trước các cam dỗ nhỏ nhất? Không ai kiểm tra ổng, không ai chấm điểm ổng, nhưng ông tự chấm và đó là kỷ luật cao nhất. Bạn thân mến, ngày nay khi mọi người đều bận rộn, vội vã thì hành của Quỷ Cốc Tử như một ánh đèn khuya, lặng lẽ nhưng bền bỉ. Bạn có thể bắt đầu ngay hôm nay, không cần đợi hoàn cảnh tốt hơn, không cần đợi mình tĩnh đủ. Khi rửa chén, làm trong chánh niệm, khi nói chuyện nghe người khác thật trọn vẹn. Khi đi làm giữ được lòng không bị thị phi cuốn đi. Khi về nhà dành 10 phút ghi lại một việc khiến mình động tâm. Mỗi hành động nhỏ nếu được làm bằng một nội tâm sâu và sáng thì chính là tu hành. Quy cốc tử không để lại trường phái, không lập tông môn, không có đệ tử tranh giành danh tiếng sư phụ, nhưng ông để lại một cách sống, một hành xử, một truyền thống âm thẩm mà vẫn còn lan tỏa hàng ngàn năm sau. Bạn không cần là kỳ nhân, chỉ cần bạn sống thật chậm và thấu hiểu trong từng hành động thường nhật. Bạn không cần bỏ việc lên núi có mó, chỉ cần bạn bắt đầu từ sáng mai khi mở mắt tự hỏi, hôm nay ta sẽ sống ra điều gì trong tâm mình? Hành đảo đôi khi chỉ là im lặng làm đúng điều cần làm khi không ai nhìn thấy. Sáu, quan sát người và đời bằng tâm không phán xét. Sau khi đã hành đạo trong âm thầm, Quỳ Cốc Tử bước vào một giai đoạn sâu sắc hơn trong hành trình tu luyện nội tâm, nghệ thuật quan sát. Ông từng nói, "Người biết nhìn không chỉ thấy hình dáng, người biết nghe không chỉ nghe âm thanh. Quan sát đối với Quỷ Cốc Tử không đơn thuần là việc sử dụng mắt để nhìn hay tai để nghe. Đó là sự thấu hiểu sâu sắc, là khả năng cảm nhận được những điều ẩn sâu bên trong con người và sự vật. Trong quá trình tu luyện, Quỷ Cốc Tử không chỉ quan sát người khác mà còn quan sát chính bản thân mình. Ông tin rằng để hiểu người trước tiên phải hiểu mình. Chỉ khi tâm trí không bị che mở bởi định kiến và cảm xúc cá nhân, ta mới có thể nhìn thấy sự thật một cách rõ ràng. Một trong những phương pháp mà Quỷ Cốc Tử sử dụng để rèn luyện khả năng quan sát là thiền định. Trong trạng thái tĩnh lặng, ông tập trung vào từng hơi thở, từng cảm giác, từng suy nghĩ để nhận biết và hiểu rõ chúng mà không phán xét. Qua đó, ông dần dần làm chủ được tâm trí, không để nó bị cuốn theo những cảm xúc tiêu cực hay những suy nghĩ vô ích. Khi quan sát người khác, Quỷ Cốc Tử luôn giữ một thái độ khách quan và từ bì. Ông không vội vàng đánh giá hay chỉ trích mà luôn tìm cách hiểu được nguyên nhân sâu xa đằng sau hành động của họ. Ông tin rằng mỗi người đều có những hoàn cảnh và trải nghiệm riêng và chỉ khi hiểu được điều đó, ta mới có thể thực sự cảm thông và giúp đỡ họ. Trong cuộc sống hàng ngày, Quỳ Cốc Tử áp dụng nghệ thuật quan sát vào mọi khía cạnh. Ông quan sát thiên nhiên để hiểu được quy luật của vũ trụ, quan sát xã hội để nắm bắt được xu hướng và biến động, quan sát con người để thấu hiểu tâm lý và hành vi. Qua quá trình rèn luyện và thực hành, Quỷ Cốc Tử đã đạt đến một trình độ quan sát thượng thừa. Ông có thể nhận biết được những điều mà người khác không thể thấy, cảm nhận được những điều mà người khác không thể cảm nhận. Nhờ đó ông có thể đưa ra những quyết định chính xác và kịp thời, giúp đỡ nhiều người và góp phần vào sự phát triển của xã hội. Nghệ thuật quan sát của Quỷ Cốc Tử không chỉ là một kỹ năng mà còn là một biểu hiện của trí tuệ và lòng từ bì. Nó giúp ông sống một cuộc đời ý nghĩa và trọn vẹn, đồng thời truyền cảm hứng cho nhiều thế hệ sau. Có một ngày khi người học trò trẻ tuổi của Quỷ Cốc Tử hỏi thư thầy, làm sao để nhìn người cho đúng? Ông không trả lời ngay, chỉ im lặng nhìn lên bầu trời nơi đám mây trắng lững lở trôi qua đỉnh núi. Một lúc lâu sau, ông mới đáp, giọng nhẹ như gió thoảng, con hãy học nhìn người như ngắm mây trên trời, không giữ, không xua, không định hình. Khi tâm con không còn khao khát phân định đúng sai, tốt xấu thì con sẽ thấy được bản chất thật sự của họ và của chính mình. Đó là đạo lý của người luyện tâm. Đó là cách Quỷ Cốc Tử quan sát đời bằng đôi mắt mở ra từ nội tâm. Không bởi thành kiến mà bởi sự hiểu biết sâu sắc. Chúng ta giữa thế giới đầy biến động hôm nay liệu có thể học lấy một phần nhỏ trong nghệ thuật ấy? Liệu ta có thể bớt một chút phán xét để thêm một chút hiểu thương? Nếu bạn đang mệt mỏi vì những suy nghĩ không dứt, nếu bạn cảm thấy cuộc đời như một dòng người mà mình không hiểu nổi, hãy thử dừng lại. Thít thở sâu, nhìn kỹ nhưng đừng vội kết luận. Hãy học nhìn như Quỷ Cốc Tử từng nhìn. Vì đôi khi để thấy rõ nhất ta phải thôi cố gắng nhìn mà chỉ cần hiện diện lặng lẽ như núi, sâu thẳm như nước và bình an như bầu trời sau cơn rồng. Và như thế, bạn đã đi qua tầng thứ sáu trong hành trình 10 tầng tu luyện nội tâm của Quỷ Cốc Tử. Một bậc thầy không để lại sách vở nhưng để lại dấu chân trên từng nếp nghĩ của người hậu thế. M.